Chương 1

Đúng Thời Điểm

11.077 chữ

12-12-2022

Edit: Néng

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngày một tối, tiếng sấm vang nhỏ ở chân trời phía xa.

Ngồi trong quán cà phê, người đàn ông nhìn dòng người vội vã qua khung cửa kính, vừa nhìn vừa thưởng thức cốc cà phê trước mặt.

Cô gái trẻ ở quầy thu ngân len lén nhìn sang trong khi đang lấy giẻ lâu chiếc máy pha cà phê.

Anh ta mặc thân áo khoác màu xám đắc tiền, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ.

Chiếc đồng hồ đó cô đã từng thấy xuất hiện trên các mặt cuốn tập chí thời trang.

Nó rất đẹp.

Và đương nhiên giá cũng rất cao, mấy chục vạn đó cũng đủ để cô trả trước cho một căn hộ tại chung cư cao cấp.

Nhưng thứ thu hút cô nhất không phải chiếc đồng hồ đắt tiền đó, mà là khuôn mặt của người đàn ông kia.

Thành thục, lạnh lùng cùng với khí chất lãnh đạm, thật sự rất hấp dẫn.

Bên ngoài đột nhiên đùng một tiếng sấm lớn khiến cô sợ hãi mà nhảy dựng lên, vội quay đầu tiếp tục làm việc.

Tiếng chuông vang lên, cửa được mở ra, một vị mỹ nhân với dáng người thong dong bước vào.

Cô gái nhỏ vội vàng tiếp đón:

"Xin chào quý kh- "

Mỹ nhân liếc nhìn xung quanh, tầm mắt dừng trên người người đàn ông nọ, nhoẻn miệng cười, "Tôi tìm bạn."

Cô thấy cô nàng hướng phía cửa sổ mà đi, sau đó ngồi xuống phía đối diện với người đàn ông kia, và kế tiếp cả hai người thấp giọng trò chuyện.

Thật bất lịch sự khi quá để ý chuyện riêng tư của khách hàng, nên cô cũng không bận tâm bọn họ nữa mà quay đầu tiếp tục công việc dang dở.

Không bao lâu sau thì hai người cùng nhau rời đi, ngoài trời cuối cùng cũng đổ mưa to, khiến cho ngày thu ảm đạm nay còn trở nên lạnh lẽo hơn.

Sáng sớm hôm sau, cô bị viên cảnh sát đứng trước tiệm cà phê dọa cho hoảng sợ.

"Cô gái, đừng sợ, cô có nhận ra người trong bức ảnh này không?".

Người cảnh sát hỏi chuyện nhìn có vẻ mệt mỏi, quầng thâm mắt đen khịt mang lại cảm giác thật đáng sợ.

Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng trong bức ảnh, cùng người trong trí nhớ của cô có vẻ gần giống nhau.

"Hôm qua, ngày hôm qua anh ta có uống cà phê tại tiệm của tôi." Cô gái đang nói thì một cơn gió lạnh thổi qua, không khỏi rụt rụt cổ, "Anh ta làm sao vậy?"

"Đêm qua vừa xảy ra một vụ án mạng giết người quy mô lớn, người này là một trong những người bị thiệt mạng".

Cảnh sát mở cửa và ra hiệu cho cô gái bước vào,"Còn một số vấn đề chúng tôi cần cô trả lời...."

Cô gái bị doạ đến hoảng sợ, nhưng trong lòng vẫn mang chút hối tiếc hỏi, "Anh, Anh ta chết rồi?"

Cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhịn không được nói:"Cậu ta cũng chẳng phải người tốt lành-"

Nhưng lại như ngần ngại chuyện gì đó mà im lặng.

- -

Dịch Trần Lương cảm giác như bản thân đã trải qua một giấc mơ dài.

Một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, nhiều người nhiều điều như đèn kéo quân vụt nhanh qua, nhưng anh vẫn nhìn thấy, xem được vô cùng rõ ràng.

Chỉ có một vài người trong đó có được hạnh phúc.

Cuộc đời anh bắt đầu ở cô nhi viện cũ nát và kết thúc vào một ngày mưa dầm dề của mùa thu.

Ngoại trừ cái chết đến đột ngột, thì không có gì đặc biệt.

Khi anh đang dần bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, bỗng nhiên như có ai đó gắt gao nắm chặt lấy cổ tay hắn, chặt đến mức cảm giác như giây kế tiếp cổ tay của anh sẽ bị bóp nát.

Cuối cùng, anh đã bắt đầu nổi giận, dùng sức hất mạnh bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình.

Rồi đột nhiên nghe được một tiếng khóc mang theo kinh hỉ cùng nức nở.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Con tôi vừa cử động! Bác sĩ-"

"Đường Ý em bình tĩnh một chút, con trai chúng ta đã......"

Bên tai vang lên một hồi huyên náo.

Dịch Trần Lương bị tiếng ồn ào làm khó chịu, bất thình lình trước ngực bị ấn một cách mạnh bạo, khiến anh hít một hơi, cảm giác như thể đang chết đuối trong nước thì đột nhiên bị kéo túm lên bờ.

Anh nghe thấy tiếng tinh tít của máy móc cùng tiếng khóc của phụ nữ.

Có thể để tôi ngủ yên không?

Ý niệm này vừa mới hiện lên, Dịch Trần Lương cuối cùng cũng được như ý mà mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, Dịch Trần Dương cảm thấy chính mình đã ngủ đủ, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt chỉ toàn một màu trắng mờ mờ ảo ảo.

"Vân Phương? Vân Phương con tỉnh rồi?"

Một giọng nam có phần khàn khàn vang lên.

Vân Phương là ai? Dịch Trần Dương chậm rì quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi râu ria xồm xoàm đứng trước mắt.

Mặc dù không biết tại sao mà đôi mắt đột nhiên không nhìn rõ, nhưng anh chắc chắn rằng mình không hề quen biết người đàn ông xa lạ kia, Dịch Trần Dương theo bản năng mà trở nên cảnh giác.

"Vân Phương, là ba, ba của con đây." Người đàn ông trung niên thận trọng nhìn anh, hai mắt đỏ bừng, "Đừng cử động, chờ ba đi kêu bác sĩ cùng mẹ con lại đây."

Dịch Trần Lương nhíu nhíu mày, nhưng toàn thân trên dưới đều không còn chút sức lực nào, đầu còn đặc biệt thấy choáng váng.

Đường Ý đi lấy nước, vừa nghe tiếng chồng mình gọi thì lập tức chạy lại, nắm tay con trai bắt đầu khóc, "Đường Đường, con đúng là làm mẹ lo muốn chết mà!"

Dịch Trần Lương mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ chỉ lớn hơn bản thân vài tuổi, định bụng đem tay rút về.

Cô gái tên Vạn Huệ kia đột nhiên phản bội, hạ thuốc vào ly rượu của anh, khoảng khắc trước khi chết Vạn Huệ còn"tốt bụng" giải thích cho biết lý do anh chết nữa kia mà, không ngờ rằng thế mà còn được cứu sống.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng kiểm tra cho anh một lần, hướng Đường Ý dặn dò: "Sáu tiếng đầu đừng cho cháu nó ăn gì, qua sáu tiếng thì có thể đút chút cháo loãng, thằng bé hiện giờ còn yếu lắm, nhưng đừng quá lo lắng dù gì nó cũng cũng là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cơ thể sẽ mau bình phục thôi, không có vấn đề gì đâu."

"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ." Đường Ý một bên nói một bên lau nước mắt.

Bệnh nhân nằm bên cạnh thấy cô như vậy không nhịn được mà an ủi: "Đứa nhỏ có phúc, đừng khóc, phúc lớn mạng lớn".

Chồng của Đường Ý Vân Hoà Dụ ôm lấy cô: "Nín đi mà, anh này nói rất đúng, con trai không có chuyện gì là tốt rồi."

Dịch Trần Lương nghe họ nói như lọt vào trong sương mù, anh nhìn một nam một nữ xa lạ trước mặt, nghe bọn gọi mình là Vân Phương, một suy nghĩ hoang đường dần dần hiện lên trong đầu.

Anh cố hết sức nâng cánh tay lên, liền nhìn thấy một đoạn cổ tay mảnh khảnh cùng lòng bàn tay trắng bệch, mang theo vài phần non nớt chưa trưởng thành.

Đây không phải cánh tay thuộc về anh.

"Vân Phương, có chỗ nào không thoải mái sao con?" Một bàn tay ấm áp vươn sang nắm lấy cánh tay anh đang nâng lên, tay còn lại cẩn thận sờ lên trán anh, "Chỗ nào không thoải mái nhớ nói mẹ biết".

Dịch Trần Lương theo bản năng muốn kháng cự, nhìn người phụ nữ kì lạ trước mặt, tuy không thấy rõ hình dáng, nhưng cũng không ngăn cản được anh nhìn thấy trên mặt đối phương lộ ra vẻ nôn nóng cùng lo lắng.

Anh đã từng chứng kiến chuyện này rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào nó diễn ra với anh cả, vẻ mặt cha mẹ lo lắng cho con cái.

Nhưng sự thật thì anh cũng không phải đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi thật sự, tuổi thật của anh cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hai người trước mắt đây, càng không cần loại quan tâm chăm sóc này.

Thế nên, chỉ đành nhắm mắt cố nén cảm giác quái dị này xuống.

Nghe bọn họ trò chuyện, hiện giờ hình như anh đã "Mượn xác hoàn hồn" trở thành một đứa nhóc mười bốn tuổi tên Vân Phương, cặp vợ chồng trung niên kia một người tên Đường Ý, người kia tên Vân Hoà Dụ, là ba mẹ của thân thể tên Vân Phương này.

Từ những cuộc nói chuyện của ba mẹ Vân Phương cùng mọi người xung quanh, anh đã dần dần hiểu được một chút tình huống hiện tại, ví dụ như Vân Hòa Dụ là một tài xế xe tải, Đường Ý là chủ một cửa hàng quần áo nhỏ, còn Vân Phương thì vừa mới thi đậu cấp ba, đã học được một tháng, thành tích học tập cũng không tệ lắm.

"Thằng nhóc nhà chú học ở trường cấp ba nào?" Đại ca giường bên lảm nhảm cùng ba Vân trò chuyện với nhau có vẻ rất vui vẻ.

"Trường nhất trung Vu Thành".

Vân Hòa Dụ không khỏi tự hào khi nói về chuyện này.

"Chà, trường nhất trung kia không phải trường trọng điểm của tỉnh chúng ta à, cháu gái của tôi thiếu tám điểm nữa là vô được trường đó rồi, con trai nhà chú công nhận có tiền đồ đấy, về sau thi đại học chắc chắn không thành vấn đề".

Đại ca tán thưởng nói.

Vân Hòa Dụ cười khiêm tốn nói, "Con trai tôi đứa nhỏ này học hành cũng không tệ".

Vân Phương nghe đến tên trường, không khỏi có chút bàng hoàng, nếu anh nhớ không lầm thì không phải trường nhất trung Vu Thành đã đổi tên từ mười mấy năm trước rồi sao, như thế nào mà hiện giờ còn gọi là nhất trung Vu Thành?

"Đường Đường ơi, ngồi dậy ăn chút cháo đi con, mẹ nấu cả một buổi sáng đó." Đường Ý đem giường bệnh thu gọn một chút rồi ngồi bên mép giường, vẻ mặt đau lòng nói: "Mới hai ngày mà gầy đi nhiều quá."

Đường Đường chính là nhũ danh của "Vân Phương", lần đầu nghe Đường Ý gọi cái tên đó, da gà anh nổi lên đầy người.

Vân Hòa Dụ nhìn nhìn đồng hồ rồi đứng lên," Kính của con nó chắc cũng làm xong rồi, để anh ra tiệm lấy về cho con".

"Con chờ một lát, mấy bữa nay không thấy rõ đông tây chắc chắn khó chịu lắm phải không".

Đường Ý duỗi tay xoa xoa tóc Dịch Trần Lương, "Đường Đường, cổ họng con có khó chịu không?"

Dịch Trần Lương buộc phải gật gật đầu.

Nói nhiều sai nhiều, anh sợ một khi mở miệng nói bọn họ sẽ phát hiện Vân Phương đang ngồi trước mặt họ chỉ là một món hàng giả.

Chờ khi Vân Hòa Dụ cầm mắt kính trở về, Dịch Trần Lương không quá thuần thục đem mắt kính đeo lên, thế giới nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng.

Anh đời trước chưa từng bị cận, nên không hề biết rằng không nhìn rõ là cảm giác khổ sở cỡ nào.

Ngay lúc anh cúi đầu lấy hộp đựng mắt kính, vừa lúc nhìn thấy tờ giấy nhỏ trên tay ba Vân, nhìn ngày tháng trên đó mà ngây ngẩn cả người.

Trường nhất trung Vu Thành chưa đổi tên, sau khi đeo kính lên mới thấy rõ máy móc và đồ đạc trong bệnh viện đều là những thứ đã "lỗi thời" từ lâu.

Và cả năm, tháng và ngày được ghi rõ ràng trên biên lai, anh- không chỉ tỉnh dậy trong thân thể của một thiếu niên xa lạ, đã thế còn quay về thời điểm hai mươi năm về trước.

"Đường Đường? Vân Phương?" Đường Ý nhìn thấy khuôn mặt anh đột nhiên tái nhợt, sợ hãi nói.

Sau khi Dịch Trần Lương phục hồi lại tinh thần, sau lưng đã ướt đẫm mồ hồi lạnh, hắn cố tỏ ra tự nhiên đem tờ giấy bỏ vào hộp đựng mắt kính, mở miệng nói: "Con không sao".

Đường Ý thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn anh, "Con cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mẹ."

Dịch Trần Lương: "?"

Đường Ý nắm lấy tay anh,nhỏ giọng, thanh âm mang theo chút nức nở nói: "Là do ba mẹ làm sai, đáng lẽ không nên mắng con như vậy, về sau mặc kệ con thích ai, chỉ cần con sống vui vẻ khoẻ mạnh là được.

Thế nên đừng bao giờ làm ra chuyện ngu ngốc này nữa, con mà còn làm như vậy lần nữa là ba mẹ chết theo con đó!"

"Đúng vậy".

Đôi mắt Vân Hòa Dụ cũng đỏ lên, "Trước đây là do ba đã quá nghiêm khắc, ba cũng không hiểu rõ suy nghĩ của con, hai ông bà già chúng ta tuy đều là người ít học, nhưng không cái loại cha mẹ phong kiến cổ hủ, chỉ là lúc đó con đột nhiên nói ra như thế, nói thật chúng ta có chút không tiếp thu được.....không, đáng lẽ ba không nên mắng con."

Dịch Trần Lương có chút bối rối.

Hôm nay vị đại ca cách vách xuất viện, trong phòng bệnh không còn ai khác, Vân Hòa Dụ cùng Đường Ý đột nhiên tuôn một tràn dài, thành công khiến Dịch Trần Lương ngây ngốc.

Thẳng đến lúc xuất viện về nhà, hắn mới biết rõ đầu đuôi ra sao.

Thả một sao cho em đi các bạn ưi:3.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!